Đường vào tình yêu có trăm lần vui
Có thật chũm không, cơ mà sao anh lại cứ hát mãi đều lời bi thiết như vậy? Hát mãi đa số lời như vậy ấy, chỉ khiến cho những người nghe bỗng nhiên thấy buồn. Đường vào tình yêu, đâu như thế! nào mấy ai lại nhằm anh hát tiếp hồ hết lời lẽ, siêu như sau:
“Mình vào đời nhau, thời điểm môi còn non, tuổi mộng vừa tròn.
Bạn đang xem: Đường vào tình yêu có trăm lần vui
Hương thơm làn tóc, nước mắt không lần khóc,
đến ni thì đang đắng cay nhiều quá.
Thơ ngây đi mất trong cách buồn,
giờ bắt đầu hay.”
(Trúc Phương – bđd)
“Giờ mới hay”, “thơ ngây đi mất trong cách buồn”, cụ đó là tình đời và đời người. Một đời, không chỉ có có rất nhiều ngày buồn nhiều hơn thế vui. Một đời, còn tồn tại cả hồ hết truyện kể phòng ngắn gọn vơi ở mặt dưới, đọc đến vui:
“Ăn cơm trắng xong, người mẹ và phụ nữ rửa chén chén trong bếp, cha và con trai ngồi xem Tivi. Bỗng dưng nhiên, có tiếng nào đó như đổ vỡ đổ ở bên dưới bếp. Tiếp đến bỗng im bặt. Đứa đàn ông thấy gắng bèn nói:
-Con biết chắc chắn là bà mẹ vừa làm bể chén bát, kia bố!
Người bố hỏi:
-Sao con lại kiên cố mẫm mang đến như thế?
Người bé trả lời:
-Vì con không nghe tiếng người mẹ la mắng ai như gần như ngày!...”
Chẩn đoán ý-nghĩa của vỡ/đổ, song khi chưa hẳn chỉ như thế. Như thế, tức chỉ mong muốn nói: chưa hẳn “vì không nghe tiếng bà bầu la mắng ai như những ngày”, nhưng thôi. Đôi khi, cũng do nhiều nguyên nhân này/khác không mấy “khách quan”, khiến nhiều tín đồ vẫn đề cập thêm nhiều điều như bên dưới:
“Vừa qua, Viện nghiên cứu và phân tích xã hội Mỹ vừa giới thiệu một nghiên cứu, trong số đó đưa ra 10 đặc điểm của người việt mình. Các điểm lưu ý này xuất hiện mạnh, kèm theo với khía cạnh yếu của mỗi đặc điểm. Có người nhận định rằng đó là chuyện “đáng buồn”, nhưng mà có fan lại cũng nhận định rằng đó là “tiềm năng” nên phát triển.
Chúngtôi xin đăng lại tại chỗ này để khách hàng tùy nghi định-liệu.
1.Cần quay lao động, song có tâm lý huởng thụ.
2. Thông minh, sáng sủa tạo, mà lại thường mang ý nghĩa chất đối phó.
3. Khéo léo, song không gia hạn đến cùng, ít suy xét sự trả hảo.
4. Vừa thực tế vừa mơ mộng, cơ mà lại nhút nhát.
5. Tê mê học hỏi, có khả năng tiếp thụ nhanh, tuy nhiên ít lúc học ‘từ đầu cho đến cuối’ nên kỹ năng và kiến thức không hoàn hảo, mất cơ bản. Không tính ra, tiếp thu kiến thức không là phương châm tạo thân của mỗi cá nhân VN (nhỏ học bởi vì gia đình, lớn lên học vị sĩ diện và để có công ăn việc làm, ít khi học vì chí khí tuyệt đam mê).
6. Vui vẻ toá mở với đa số người, song không bền.
7. Có tiết kiệm, song đôi lúc hoang phí vì chưng những việc vô bổ.
8. Có tinh thần đòan kết, tương thân/tương ái, song hầu hết chỉ trong hoàn cảnh khó khăn, bựa hàn. Còn sinh sống vào đk sống xuất sắc hơn hoặc phong phú hơn thì niềm tin này không nhiều thấy xuất hiện.
9. Yêu độc lập nhẫn nhịn, song đôi khi lại hiếu chiến/háo thắng bởi tự ái, đành nhằm mất đại cuộc.
10. Ham mê tụ tập, mà lại lại thiếu thốn tính đoàn-kết để tạo sức khỏe (ví dụ: cùng một việc, 1 tín đồ làm thì tốt, nhưng mà 3 fan làm thì kém, cùng 7 tín đồ làm thì hỏng). (x. Luân Nguyên Võ trích từ phần lớn sự-kiện theo Viện nghiên cứu xã hội Mỹ, vừa mới đây thôi).
Ấy kià! Nói xấu người việt mình như thế, e rằng người kể và nói cũng buộc phải chạy cho toà cáo-giải nhưng mà xưng-thú gần như “tội khiên”, mà thôi! cố nhưng, hễ nói đến những lỗi với tội, có lẽ cũng nên nói đến “lương tâm” nhỏ nhà tất cả Đạo, thế new phải!
Ấy đấy! nói đến người bên Đạo, đôi khi lại cũng nên kể tới những sự-kiện mang ý-nghĩa không khác phần nhiều chuyện buộc phải nhờ mang đến lương-tâm giúp mình định-đoạt, nghĩ cũng nên. Cũng nên, hệt như nhận-định của đấng bậc thày dạy dỗ ngày hôm ấy, nhân nói đến ý-nghĩa Ơn cứu vãn Chuộc được Chúa mặc-khải cho tất cả những người phàm, mang lại rõ nghĩa.
Nhưng, trước khi để trung ương theo-dõi lời giảng-giải của đấng-bậc về “lương-tâm”, dân con Đạo tôi cũng nên trải-nghiệm vài điều về truyện nói ở báo/đài với lời dạy dỗ như sau:
“Tối nay, tức thì tại ngã bố Nguyễn Thông - hồ nước Xuân Hương, tôi đang đứng nhìn ánh nắng công-trình sắp hoàn-thành của mình, bỗng nhiên nghe tất cả tiếng la hét và tiếng rú ga vọt lẹ. Chắc, lại là vụ giật giật nữa rồi! Người phụ nữ và đứa bé bỏng gái khoảng chừng 5, 6 tuổi vấp ngã lăn ra đường. Thấy thế, người bầy ông đỡ cô bé, còn tôi đỡ vợ anh ta. Tay chân họ xây xát khôn xiết nhiều, ngày tiết chảy cũng khá. Đứa nhỏ bé ôm chặt lấy cha nó, khóc la inch ỏi. Nhì vợ ông xã người bị nạn rất nhiều thất thần, khía cạnh cắt không còn giọt máu.
Xem thêm: Kem Cm Collagen Nhân Sâm 7 In 1 Spf50 Cao Cấp Cm Linh Chi Collagen 4 In 1
Đó là mái ấm gia đình một người Hàn Quốc. Tôi mời chúng ta vào chỗ mình đã đứng, kéo ghế bảo chúng ta ngồi đợi một lát, rồi chạy qua đơn vị thuốc kế bên, cài đặt ít trang bị sơ cứu. Rửa dấu thương mang đến họ xong, ôi lạy Trời cũng may kia chỉ là hầu hết vết rách sơ sài không tính da thôi. Chắc, chỉ việc băng sơ lại là ổn định thoả và chỉ một vài bữa sẽ lành lặn.
Gia đình người hàn quốc vẫn run lẩy bẩy, kể lại là: họ new qua Việt Nam du lịch vào sáng sủa nay, bởi vì nghe nói cảnh ở đây đẹp tuyệt, thức nạp năng lượng lại ngon cùng mọi bạn ở nơi này đều thân thiện... Tôi càng nghe càng thấy lúng túng, đành thoái thác nói: "Chuyện này sẽ không xảy ra thường xuyên đâu, chắn chắn gia đình anh chị gặp lúc không may nên new thế, cùng tôi chắc hẳn hai tín đồ tệ nạn này cũng đang túng bấn tiền, đề nghị mới có tác dụng liều". Bọn họ xua tay bảo với tôi là không sao, do chiếc túi sách họ mang theo cũng không tồn tại gì giá trị, với họ cũng hiểu, là: thôn hội nào cũng có thể có vấn đề tệ nạn cả. Trời! Tôi nghe bọn họ nói cơ mà thấy vơi người, thiếu điều ao ước nhảy lên cây ngồi mang lại yên.
Ngồi hấp thụ nước với nhau mang đến qua cơn lạc hồn, tôi call cho họ mẫu taxi để đi về. Trước khi lên xe, các bạn người nước hàn cúi rạp mình cám ơn tôi. Tôi cũng cúi fan thật thấp, nhằm xin lỗi họ nuốm cho hai tội phạm đồng bào mình...
-Ba tôi đã từng có lần là người lính tham chiến tại Việt Nam, đã từng làm hồ hết điều không tốt trên mảnh đất này. Chắc hẳn rằng tôi đang yêu cầu trả dòng giá cho bài toán ông có tác dụng khi trước, chăng?
-Không đâu, anh đừng nói vậy, chuyện ấy xảy ra đã thọ rồi, ta đề xuất quên đi.
-Ồ không đâu. Tôi chỉ ý muốn nói rằng: nếu câu hỏi vừa rồi là 1 sự trả giá chỉ cho ba tôi, thì tôi rất vui mắt để chịu đựng như thế. Nếu ba tôi còn sống nhưng biết mẫu túi đó hoàn toàn có thể giúp cho hai bạn kia bớt đau đớn một chút, cứng cáp ông cũng vui. Tôi cúi đầu tạ tội cùng với anh, lần nữa.” (trích truyện nói lấy trường đoản cú “facebook” của Chris Le)
Truyện đề cập rồi, nay ta đi thẳng vào ý/lời của đấng bậc thày dạy dỗ nọ sống Úc, từng giảng cùng dạy những về tình cảm như sau:
“Chúa sẵn-sàng để hồ hết kẻ mỏng-dòn/dễ-vỡ như ta được đồng-hành cùng với Ngài bởi sáng-kiến đi cách truớc. Chúa biết rõ tính mỏng mảnh dòn/dễ vỡ vạc của ta. Và, ta cũng hiểu rõ cử-chỉ lịch-duyệt của Ngài. Đó là căn-bản sự sống và là hoạt-động theo tinh-thần đồng-đội, tức: tinh-thần hợp-tác hỗ-tương trong số đông lúc. Ta là thọ-tạo có giới-hạn, còn Ngài là Đấng quyền-uy cao-cả vẫn thực hiện được hết đều sự. Nhưng lại giữa ta với Ngài, hầu hết khác-biệt vẫn được quên đi, là nhờ vào ân-huệ cùng nhờ ta với Chúa vẫn tin-tưởng lẫn nhau. Cả nhì bên, Thiên-Chúa với con người đều sống phần nhiều gì mình gồm khả-năng thực-hiện, trên thực-tế. Chúa biết rõ việc Ngài làm. Đó, là việc thực mà những người dân bình-thường làm việc đời hoặc những người dân không tự đứng-vững vẫn sống theo phong cách khác, vô cùng kinh-nghiệm. Quả tình tuyệt-vời, vị sau phần lớn khó-khăn chắc-chắn sẽ sở hữu được những kinh-nghiệm đạo-đức để nói tới ta và về Chúa, thì: ta và Ngài hầu như cùng làm quá trình ấy, tầm thường cùng nhau.
Đó, là ý-nghĩa đích-thực của lương-tâm. Lương-tâm, là từ-vựng gồm gốc-nguồn xuất tự giờ đồng hồ La-tinh, trong các số đó gồm hai sản phẩm chữ “Con” với “Scientia”, cơ mà tiếng Anh và tiếng Pháp vẫn call là: “Conscience”.
Lương-tâm còn là: gọi biết lẫn nhau hoặc thuộc thông-hiểu đều sự. Thiên-Chúa chấp-nhận quyết-định của ta theo giờ lương-tâm. Chúa và ta, tất cả trách-nhiệm đồng-đều về các quyết-định như thế. Kết-quả là, ân-huệ từ này sẽ đến với ta. Vật dụng ân-huệ của sự tự-trọng về đạo-đức. Đó, cũng chính là phúc-lành Chúa phú-ban lên trên đông đảo gì là khả-thi, bình-dị và thông-thường, theo tính khôn-ngoan của không ít người con chân-phương, bé nhỏ nhỏ.
Lương-tâm, đích-thị là “lẽ thường” hết sức phải, vẫn đặt-định rất nhiều gì là thường-tình rất bắt buộc lẽ đến đến ta cùng với Chúa, Đấng phát âm biết đông đảo sự và thông-hiểu hết hầu như người.
Một lần nọ, lúc tôi sẽ giải-thích điều này cho những học-viên một Đại-học nọ, thì tất cả một học-viên gửi ngay một phản-hồi rồi hỏi tôi: “Thày nói thế, tức là em cũng…OK, cần không?” “Đúng. Đúng là như thế!” ngay sau đó, cũng học-viên ấy lại hỏi tiếp: “Nói như thế, tức là Chúa cũng OK cùng với em chứ?” “Đúng thực như vậy! thiệt thế, Thiên-Chúa vẫn ý muốn vậy. Và, Ngài vẫn vui lòng đồng-hành với ta, bởi vì ta bao gồm tự-do làm cho thế. Và, Chúa vẫn cùng ta sử-dụng tự-do-tuy-có-giới-hạn vị trí ta, tuy vậy ta vẫn sử-dụng nó một cách có trách-nhiệm. Chúa sẽ rất vui, bao lâu ta với Ngài vẫn tiếp-tục quan-hệ hỗ-tương mãi muôn đời. Theo tôi thì, Chúa thấy vô cùng vui lúc trở-thành diễn-viên trong câu truyện ta kể. Đồng thời, Ngài vẫn nhằm tai nghe ta thuật truyện mang lại Ngài. Ngài vẫn nghe hoài với nghe mãi, đến bất tận.
Nhiều người lại có những thứ, cơ mà tôi hotline là kinh-nghiệm đạo-đức cũng tương đối thực, cả khi họ khám-phá ra Chúa, vào tình-cảnh như thế. Tuy nhiên tiếc thay, hầu như người như vậy lại cũng tương tự như ta, sống chỗ: không kiếm ra ngôn-ngữ nào thích-hợp, để nói lên vụ việc này. Thành thử, ta và mọi bạn vẫn thận-trọng đôi khi có yêu-cầu, mà theo tôi, chúng ta rất bao gồm lý để yêu-cầu với thường thì: yêu-cầu của họ cũng luôn có tính hào-hùng, nên lẽ. Tuy thế, nỗi khổ-đau và niềm ưu-tư/khắc-khoải mà người ta và ta đã cảm-nghiệm, phần nhiều đưa ra chứng-cứ cho thấy: ta cùng họ cũng các yêu Chúa vẫn cực kỳ mực. Chính vì như thế mà, những lúc, họ với ta cũng tấn công liều tìm phương pháp làm đa số điều Chúa dạy bảo, cho buộc phải đạo. Riêng tôi, vẫn nghĩ về rằng: Chúa thấy mọi sự theo cung-cách tựa hồ nước như thế.
Thánh An-Phong đệ Ligôri, đấng sáng-lập cái Chúa Cứu-Thế, bao gồm lần bị một số vị chỉ dẫn vấn-nạn, hỏi rằng: “Giả như ai đó đến xưng-tội với phụ thân nhưng lại kể toàn đầy đủ truyện đại-để như thế, chứ không cần nói gì đến tội hoặc lỗi như thế nào khác, thì phụ thân và/hoặc những linh-mục-ngồi-toà gồm xá-giải lỗi-tội cho tất cả những người ấy không?” Thánh An-Phong vấn đáp ngay nhanh chóng là: Không! Trừ phi bạn xưng phần lớn “tội thực” của họ, đó bắt đầu là điều. Nói thế, thánh An-Phong mong bảo: với những người dân như thế, ta không buộc phải xá-giải hồ hết lỗi hoặc tội mà họ chẳng lúc nào mắc-phạm, họ chỉ cần vị linh-mục-ngồi-toà thông báo chúc-mừng họ cũng đủ, bởi: phần nhiều người như vậy quả nhiên đang sống cuộc sống đời thường đích-thực và khôn cùng mực yêu Chúa cũng ko ít…
Thêm nữa, thánh An-Phong tất cả lần lại cũng nói: ta gồm bổn-phận để cho tất cả những người như nạm ra đi trong an-bình. Thiên-Chúa thật sự vẫn thực hiện thế, suốt thời buổi này qua tháng nọ, mãi thiên thu. Giáo-hội cũng từng dạy các linh-mục-ngồi-toà, là: ta đừng nên dính mũi vào địa-hạt lương-tâm thánh-thiêng của những người-con-bé-nhỏ, mà khu vực họ, đã bao gồm nhiệm-tích của sự việc họ và Chúa vẫn thuộc sánh vai đồng-hành, phương pháp tư-riêng. Đến cuối đời, lúc thánh An-Phong làm việc vào độ tuổi 90, gắng cũng tỏ cho anh em trong loại và mọi tín đồ biết, là: suốt đời cụ, thay chưa hề từ-khước việc xá-giải mang lại ai, bao giờ.” (x. Lm Kevin O’Shea CSsR, Ơn Cứu-chuộc: Lương-tâm trưởng-thành vào đạo-đức, www.giadinhanphong.blogspot.com )
Nghe đấng bậc thày dạy dỗ nói nắm rồi, nay mời chúng ta và mời tôi, ta hát tiếp bài ca tất cả ý/lời ngụ ý bảo rằng:
“Bao năm vừa qua rồi còn gối chiếc, nghe lòng nhiều nối nuối tiếc Thương nhau rồi, cách nhau rồi, một lượt dang dở ấy.ong kỷ niệm lyrics on ChiaSeNhac.com Đêm giá buốt vui với ai? Nụ cười thời xưa chết trên bờ môi, héo mòn nụ cười Đi thêm một cách trót nhớ thêm một bước. Trường hợp ta còn nhớ, mắt môi người cũ. Xin có theo giờ yêu khi hotline anh cùng với em.”
(Trúc Phương – bđd)
Vâng. Xin sở hữu theo giờ “yêu”, mỗi một khi ta “gọi Anh với em” ở xung quanh đời. Còn sống trong Đạo, giờ đồng hồ “yêu” ấy, đâu phải mỗi thấy địa điểm tiếng “Cha-con” giữa đức thày linh mục và giáo dân. Hotline Cha/xưng nhỏ nghe sao được, khi fan giáo-dân sẽ trọng tuổi và nhiều kinh nghiệm lại gồm đến “một tình nhân chữ” đầy phần lớn thần-học cùng triết-học làm việc trường lớp, hết sức khi xưa? Đức thày hôm nay, có còn có theo giờ đồng hồ “gọi Anh với em” vào đều lúc hoặc vẫn coi nhau như phụ thân và con hay không? Đó là vấn-đề.
Trả lời mang đến vấn-nạn này, cũng đề nghị tạt qua căn vườn nhà, tất cả những bài chia sẻ của đấng bậc “trên cao tít” hết sức giáo-hoàng, khi ngài nói với các chuyên-gia bên đạo, rằng:
“Trong bài xích giáo lý hôm trước, chúng ta đã xác minh rằng: chính Thiên Chúa tiếp tục chăn dắt đoàn rán Ngài qua chức thừa-tác của các giám mục cùng trợ tá mang lại giám-mục là những linh-mục với phó tế. Thiết yếu nơi các vị, mà Chúa Giêsu hiện hữu trong quyền-năng của Thần Khí Ngài, cùng tiếp-tục phục-vụ Giáo-Hội bằng vấn đề dưỡng-nuôi đức tin, đức cậy, đức quí trong Giáo Hội. Như thế, chức thừa-tác này là một trong những ơn lớn Chúa ban cho từng cộng đoàn Kitô-hữu và đến toàn-thể Giáo Hội, theo nghĩa nó là lốt chỉ sống và làm việc cho sự hiện-diện cùng tình yêu thương của Ngài.
Hôm nay, bạn có thể tự-vấn điều này: Điều gì đòi buộc nơi các vị thừa-tác của Giáo-Hội, để họ hoàn toàn có thể sống thực việc phục-vụ của chính mình cách đích thật cùng phong phú?
Trong các ”Thư mục vụ” gửi môn sinh Timôtê và Titô, thánh Phaolô đã cẩn thận nhắm đến gương mặt của những giám-mục, linh-mục với phó tế- cũng tương tự của những tín hữu, già tương tự như trẻ. Ngài phác-họa ra ơn gọi của các vị với đức-tính buộc phải được phân biệt nơi những người dân được lựa chọn và trao phó mang lại họ chức thừa-tác này.
Ngày nay, những điều được thánh Phaolô phác-họa là biểu-hiệu, thuộc với những ơn nối liền với đức-tin và cuộc sống thường ngày linh-đạo -mà không thể bỏ qua mất nơi mục tử- tất cả vài đức-tính hết sức nhân-bản được liệt-kê ra, là: sự hiếu-khách, tính điều độ, đức kiên nhẫn, hiền khô dịu, xứng đáng tin cậy, tất cả tấm lòng quảng-đại. Đó là mẫu mã tự, là văn-phạm nền-tảng của sứ-vụ. Nó yêu cầu là văn phạm nền-tảng của mỗi giám-mục, linh-mục với phó tế. Phải, vì chưng nếu không tồn tại phẩm-chất xinh đẹp cùng thật sự này nhằm gặp-gỡ, hiểu-biết, đối-thoại, trân qúy và liên-lạc với anh em khác giải pháp chân-thành cùng tôn-kính, thì bắt buộc cống-hiến phục-vụ và làm chứng-tá đích-thực cách vui vẻ và đáng tin cậy, được…
Thật thế, mục-tử ý-thức được rằng chức thừa-tác của chính mình chỉ nảy-sinh từ bỏ lòng yêu thương xót với từ trái tim của Thiên Chúa, sẽ không lúc nào có thể hiện thái độ hống-hách/uiy-quyền, như thể mọi người phải qùy dưới chân bản thân và cùng đoàn là của riêng mình và quốc gia của mình.
Xem nuốm thì, từ nhiều năm kia nhà thơ/soạn nhạc đã và đang đoán trước được nhiều chuyện trong đời, phải mới hát. Hát số đông điều tương-tự sự-thể xảy đến ở trong nhà Đạo, đề nghị mới gồm câu hát rằng:
“Đường vào tình yêu bao gồm trăm lần vui, gồm vạn lần buồn.
Đôi lúc nhầm lỡ, đánh mất ơn tình cũ
Có đâu chỉ có thế, nuối tiếc thương chỉ thế,
Khi hai mơ ước, không tầm thường cùng vui lối về.”
(Trúc Phương – bđd)
Buồn mang đến vạn lần, là khi đấng bậc ngơi nghỉ trên được huấn dục là thế, cơ mà lại vẫn cứ coi thường các vị thừa-tác vô cùng giáo-dân ở dưới trướng. Coi thường cho độ, cứ tưởng rằng: một khi đã bao gồm chức thánh khá cao cao, là hoàn toàn có thể nắm vững cho riêng bản thân quyền-bính, ơn lành thánh cùng sự thật.
Như lời huấn-dụ của bậc thày dạy ở trên, thì: ơn lành cứu-chuộc không giành riêng cho riêng ai, nhưng đến hết rất nhiều người, sinh sống đời bởi giòng tung sau đây:
“Thật sự, cũng phải hỏi xem: Ơn Cứu-Chuộc bao gồm nghĩa gì đích-thực?
Nói chung, rất có thể bảo: đó là việc bao gộp không còn mọi bạn vào sự sống với tình thương-yêu của Chúa, ngang qua Con người và cuộc sống đời thường của Đức Giêsu Kitô, nhằm coi kia như vấn-đề công-bằng/chính-trực, tức: thứ mà ta vẫn gọi là sự việc Công-chính của Thiên-Chúa.
Đồng thời, đây còn là đường-lối vày Ngài từ trói-buộc Ngài vào hành-xử đầy hào-phóng khuyến mãi ban đến ta. Theo phong cách này, Thiên-Chúa không đầy đủ chuyển-đổi ta từ loại ác-thần/sự dữ thường khiến ta lo-lắng, cơ mà Ngài còn thu hút ta vào với Ngài, nữa. Xem nuốm thì, Ơn cứu giúp Chuộc gồm ý-nghĩa dồi-dào với đầy-tràn hơn là chỉ xin được thứ-tha những lỗi lầm ta vướng mắc.
Phần đông đa số người lại không nhận biết rằng: làm thế nào mình hết bận-tâm/lo lắng về số đông gì Chúa ý muốn mình sống theo ý-định của Ngài từ nghìn xưa. Nhưng mà thật ra, là người, ta luôn luôn được Chúa cứu-chuộc và Ngài vẫn luôn thu hút ta về với Ngài.” (x. Lm Kevin O’Shea CSsR, Ơn Cứu-Chuộc trải rộng nơi vụ việc con tín đồ làm, nxb Hồng Đức thời điểm cuối năm 2014)
Xưa nay, từng lần nói tới quyền-hành, quyền-uy xuất xắc quyền-lợi, mọi tín đồ người đều nói đến bổn-phận nhiều hơn nữa ơn mưa móc. Mà, bổn-phận của người nhà Đạo chừng như không chỉ có tập-trung vào những đấng-bậc gồm chức thánh thôi, thì phải? Bởi, mặc dù có chức hay là không chức, có là thánh hay không, người nhà Đạo vẫn ghi nhớ tự nhủ lòng mình về Lời dạy dỗ từ kinh Thánh gồm có lời như sau:
“Trước hết, tôi răn dạy ai nấy dưng lời ước xin,
khẩn nguyện, nề hà van, tạ ơn cho tất cả mọi người,
cho vua chúa và toàn bộ những tín đồ cầm quyền,
để chúng ta được an cư lạc nghiệp
mà sống thật đạo đức và nghiêm chỉnh.
Đó là điều tốt và rất đẹp lòng Thiên Chúa,
Đấng cứu vớt chuộc bọn chúng ta,
Đấng muốn cho mọi bạn được cứu giúp chuộc
và phân biệt chân lý.”
(1Tim 2: 1-4)
Nghe lời xoàn nhắn nhủ như vậy rồi, hẳn mọi bạn trong Đạo/ngoài đời lại càng quyết-tâm đi vào công-cuộc thừa-tác tất cả Chúa ở thuộc và tháp-tùng. Để rồi, không còn mọi bạn không trừ ai, vẫn ở trong với ở thuộc cộng-đoàn lành thánh gồm Chúa trải rộng Ơn Cứu-Chuộc của Ngài với tất cả người.