Chào thiếu tướng đại nhân
Đối với số đông món nạp năng lượng quý giá chỉ như “gà sao”, gắng Niệm bỏ ra có tuyệt hảo rất sâu sắc, bởi vì cô đã từng có lần ăn một lượt với Hoắc thiếu.
Bạn đang xem: Chào thiếu tướng đại nhân
Thời gian đó cô khen không ngớt lời, tuy thế đáng tiếc cơ hội hiếm có, chỉ ăn uống được một lần như thế thôi…Liếc thấy tầm đôi mắt của nắm Niệm chi đều bị con gà sao hút mất rồi, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên thành một niềm vui vui vẻ.Anh xách bé gà sao nhấp lên xuống lư trước khía cạnh Âm vắt Hùng vừa từ bỏ cửa to đi theo ra ngoài, “Đại Hùng, cậu đem lại nhà bếp đi, trời tối nay nâng cấp một chút.”“Vâng ạ!” Âm cầm cố Hùng mỉm cười mau lẹ bước xuống bậc thềm, đón lấy nhỏ gà sao trường đoản cú tay Hoắc Thiệu Hằng, rồi lại khẽ đồng ý với Hà đưa ra Sơ đã liếc nhìn anh ta, “Giáo sư Hà đi nhàn rỗi nhé, hẹn gặp lại khi chúng ta về nước!”Hà đưa ra Sơ dời tầm đôi mắt đi, thanh thanh nở một nụ cười, “Được, hẹn gặp mặt lại lúc về nước.”Cố Niệm chi đi theo Hà đưa ra Sơ xuống bậc thềm, quan sát anh ta bước tới một loại Cadillac mui è cổ được đặt có tác dụng riêng gồm thêm công dụng chống đạn chạy vút đi mất.Thậm chí cô còn lưu luyến vẫy tay tiễn anh ta nữa.Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cạnh bên nhìn một cơ hội rồi gửi tay ra kéo cánh tay cô, “Về thôi, gs Hà đã ra đi rồi không thấy được được nữa đâu.”Cố Niệm chi giằng tay bản thân ra, nghiêng đầu nói, “Phải thanh lịch chứ. Giáo sư Hà có nhìn thấy xuất xắc không cũng có thể có gì quan trọng đâu? dễ thường nơi tín đồ khác không nhìn thấy thì rất có thể muốn làm những gì thì làm à?”Hoắc Thiệu Hằng chú ý cô, yên tâm nói: “Ừ, lịch sự là chuyện tốt.” Nói xong, anh xoay sang nói cùng với Âm nỗ lực Hùng đã mở to góc nhìn anh và nỗ lực Niệm Chi: “Ngẩn fan ra đó làm cho gì? Mau mang về nhà phòng bếp xử lý đi, cậu tự gϊếŧ con gà nhổ lông rồi ngóng tôi đến làm.”“Hoắc thiếu mong mỏi tự xuống nhà bếp sao?!” nhị mắt Âm thay Hùng bừng sáng, không suy xét chuyện Hoắc Thiệu Hằng bảo anh ta “gϊếŧ gà nhổ lông” nữa.Lúc bình thường nếu như bắt anh ta làm cho như vậy, chắc chắn rằng anh ta sẽ kêu gào thảm thiết “gϊếŧ kê không bắt buộc dao mổ trâu”!Sau đó nhất định sẽ bị Cố Niệm chi cười nhạo.Nhưng hiện giờ Cố Niệm chi không tiếp lời, chỉ nuốt nước miếng rồi lẳng im quay bạn bước lên bậc thềm bước vào trong Lãnh sự quán.Ánh mắt của Âm nuốm Hùng di chuyển qua lại giữa nạm Niệm bỏ ra và Hoắc Thiệu Hằng, sau cùng dừng lại trên bạn Hoắc Thiệu Hằng, anh ta nhỏ tuổi giọng nói: “… Niệm chi bị làm thế nào vậy?”“Giận dỗi ấy mà, thây kệ cô ấy.” Hoắc Thiệu Hằng bình tâm nói, nhưng bạn dạng thân thì lại đi về hướng Cố Niệm bỏ ra vừa đi.Âm cầm Hùng tặc lưỡi, học theo dáng vóc của Hoắc Thiệu Hằng nhâm nhẩm một mình: “Giận dỗi ấy mà, kệ xác cô ấy. Thủ trưởng, anh nói nghe thì oai phong lắm ấy! giả dụ như anh không chớp nhoáng đi theo cô ấy, tôi còn tin cậy được một phút. Còn hiện nay thì một giây tôi cũng ko tin…”Âm thế Hùng lắc đầu, cũng tăng trưởng bậc thềm, vừa khéo nhìn thấy Trần Liệt đứng mặt cửa nháy mắt cười nhạo anh ta: “Đại Hùng ơi là Đại Hùng, chỉ số IQ của cái đèn điện 250W như cậu thật đáng buồn biết bao!”Âm rứa Hùng ko kìm được bật cười, xách nhỏ gà sao vẫy vẫy với è cổ Liệt, “Bác sĩ Trần, anh đã nghe thấy chưa? Nhìn dáng vóc cứng miệng của Hoắc thiếu, mồm thì nói ‘giận dỗi ấy mà, mặc kệ cô ấy’, mà lại chân thì lại cứ đi theo. Tôi dám đánh cược chắc chắn là anh ấy vào chống của Niệm đưa ra cho xem!”Trần Liệt bật cười ha hả, nói: “Chuyện này thì cậu lừng chừng rồi. Hoắc thiếu thốn nói ‘mặc kệ cô ấy’ là bảo cậu mặc thây cô ấy. Niệm bỏ ra phải để cho Hoắc thiếu thốn tự đi dỗ dành, gồm hiểu không?... Cậu giảm đứng giữa can thiệp bừa vào đi.”“Ôi trời! Vậy cũng khá được à!” Âm cụ Hùng bị lời đối chiếu của trần Liệt tạo nên không nói đề xuất lời, tuy thế anh ta để ý đến một cơ hội thì mỉm cười cợt nói: “Haizz, trong khi cũng và đúng là như vắt thật.”Hai bạn vừa mỉm cười nói mừng rỡ vừa đi vào.Âm gắng Hùng xách bé gà sao lấn sân vào nhà bếp xử lý. Vốn dĩ trần Liệt mong mỏi đi bình chọn số liệu cho nạm Niệm chi một lần nữa, cơ mà anh ta vừa đi đến vấp ngã rẽ trên hiên chạy chỗ phòng của cố kỉnh Niệm bỏ ra thì nhận thấy Hoắc Thiệu Hằng thiệt sự sẽ đẩy cửa lao vào phòng của cô.Trần Liệt mỉm cười không ngậm được mồm, mang thiết bị của chính bản thân mình chuyển sang tính toán kiểm tra đến Triệu Lương Trạch.…Cố Niệm Chi trở lại phòng của mình, mang một bộ quần áo thoải mái và dễ chịu mặc sinh sống nhà, mong thay loại váy lụa màu xanh lá cây nước biển mình đã cố ý mang này ra.Cô ôm xống áo vừa quay bạn lại thì nhận thấy Hoắc Thiệu Hằng đang chậm chạp đi vào, còn thuận tay ngừng hoạt động phòng lại.Cố Niệm bỏ ra nhướng mày, kéo dãn giọng nói: “Hoắc thiếu, vào phòng cần gõ cửa ngõ đấy… Chẳng may mà em đang thay áo quần thì có tác dụng sao? Không tốt chút nào, anh thấy tất cả đúng không?”Hoắc Thiệu Hằng nhàn rỗi ngồi xuống cái ghế sofa đơn dưới cửa sổ phòng ngủ của cô, bắt tréo nhị chân. 1 cánh tay anh phòng lên thành ghế sofa, tay kia ráng lại kháng dưới cằm, yên ổn lặng quan sát cô, điềm nhiên nói: “Thay đi, anh xem test xem bộ nào hợp với em.”Cố Niệm chi á khẩu!!!Cô trừng ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng, tức mang lại nỗi gần như là nói không nên lời.“Sao thế? Em mắc cỡ à?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô siêng chú.Xem thêm: Phim Con Tàu Cuối Cùng Phần 4 ) Tập 1 Vietsub, Con Tàu Cuối Cùng Phần 4 Tập Hd Vietsub
Anh quăng quật chân xuống, vực lên từ trên ghế sofa, đi từng bước đến cạnh bên Cố Niệm Chi.Bước chân của anh ý rất thong thả, bốn thế thản nhiên, dẫu vậy trong mắt rứa Niệm Chi tất cả một thứ áp lực nặng nề không nói nên lời.Cô ôm lấy quần áo lùi sau đây vài bước, ko nhịn được lên tiếng cảnh cáo anh: “Anh đừng gồm qua đây, em nói rồi, anh đừng qua đây!”Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy lời của cô ấy lại dừng bước, đứng ở trong phần cách cô khoảng tầm một cánh tay, ung dung bình tĩnh rũ góc nhìn cô.Mặc mặc dù Hoắc Thiệu Hằng nghe lời của cô ý dừng lại, nhưng lúc này Cố Niệm đưa ra lại không kềm chế được thầm oán thù trách Hoắc Thiệu Hằng, trước đó anh trước đó chưa từng nghe lời như vậy, sao từ bây giờ lại phi lý thế chứ?Có lẽ vì “nỗi niềm ân oán trách” của cô quá rõ ràng, hoặc vị Hoắc Thiệu Hằng quá làm rõ cô. Nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, nụ cười nơi khóe môi Hoắc Thiệu Hằng càng thêm rõ rệt hơn.Anh khẽ gật đầu, “Được, vậy anh con quay về.” Hoắc Thiệu Hằng nói kết thúc thì quay người rời đi.Cố Niệm chi càng quá bất ngờ hơn. Cô ôm quần áo mở to góc nhìn Hoắc Thiệu Hằng quay tín đồ đi, mong mỏi gọi anh nghỉ ngơi lại thì cảm thấy quá mất mặt, nhưng quan sát anh đi như vậy, trong tâm cô lại cảm xúc rối bời.Trong dịp cô vẫn vừa nóng ruột, vừa ảm đạm bã, vừa tức giận, lại thuyệt vọng thì Hoắc Thiệu Hằng giới hạn bước, gửi hướng, quay trở về ngồi xuống loại ghế sofa solo dưới hành lang cửa số lúc nãy.Hoắc Thiệu Hằng chỉ đi vài bước thôi mà cố Niệm chi cảm thấy trung tâm trạng của chính bản thân mình như đi tàu lượn hết sức tốc vậy, bỗng chốc thừa qua cả trăm núi nghìn song.Mũi cô hơi cay cay, cúi đầu, lạng lẽ ôm quần áo lấn sân vào trong chống tắm.Ghế sofa đơn mà Hoắc Thiệu Hằng ngồi nằm ngay giữa cửa phòng tắm cùng kệ sách phía tường Nam ở trong phòng ngủ.Bước chân chũm Niệm chi vội vã, đi ngang qua fan anh, Hoắc Thiệu Hằng bỗng đưa tay ra nạm chặt cổ tay thế Niệm Chi, ngước ánh mắt cô.Cố Niệm Chi không quay đầu, góc nhìn nhìn đi khu vực khác, các giọng nói trầm trầm nghèn nghẹn: “… Buông tay em ra.”Hoắc Thiệu Hằng nhìn cổ tay cô, mảnh mai dễ nhìn là cầm mà. Thật sự ngạc nhiên cánh tay bé dại nhắn vậy nên mà rất có thể cứu nhị người bọn ông cao lớn xuất phát từ một nơi kinh khủng như hải vực blue Hole…Trái tim đang yên tâm của anh chợt đập loạn vài nhịp, anh nhanh chóng kéo chũm Niệm chi một cái khiến cô bửa vào lòng anh.Hoắc Thiệu Hằng bế cô lên chân mình, một tay đỡ lấy gáy cô, cúi đầu hôn mạnh xuống môi cô.Đôi môi đáng yêu của cô vẫn còn đấy xanh tím, bị anh cắn bắt buộc hơi đau.Cố Niệm đưa ra không nhịn được nữa, sử dụng tay tiến công Hoắc Thiệu Hằng, vừa vùng vẫy trong trái tim anh vừa khóc lóc không ngừng: “… Anh đừng bao gồm như vậy, cơ hội nóng cơ hội lạnh. Em không chịu đựng nổi… Trêu đùa em vui lắm sao? thấy được em lo được lo mất độc đáo lắm sao? Anh chớ ức hiếp tín đồ quá đáng! Còn liên tục ép em thì em sẽ không còn cần anh nữa! Em sẽ không hề cần anh nữa đâu!”Cô vừa nói “Sẽ không phải anh nữa” vừa túm chặt lấy phần cổ áo anh, khóc nức nở đến hơn cả không thở nổi.Hoắc Thiệu Hằng cố chấp mà êm ả dịu dàng hôn cô, kệ thây cô vùng vẫy trong tim anh như thế nào, tiến công anh như vậy nào, anh vẫn hôn cô, hệt như muốn cần sử dụng nụ hôn để xoa nhẹ nỗi ấm ức và dấu thương của cô ấy vậy.Đầu lưỡi anh nhiều lần lướt qua cánh môi bầm tím của cô ý một phương pháp trân trọng, demo từng con đường nét bên trên cánh môi của cô ý rồi lại nạy hàm răng cô ta, tiến quân thẳng vào trong. Truyen DKM.comĐầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi, vấn vít hòa quyện có tác dụng một.Cố Niệm Chi cố gắng đẩy anh ra, dùng chiếc lưỡi nhỏ tuổi của mình đẩy mạnh lưỡi của Hoắc Thiệu Hằng. Tuy nhiên cô vừa dùng sức thì hô hấp của Hoắc Thiệu Hằng lại nặng nằn nì hơn, anh càng hôn mạnh mẽ hơn.Đầu của cô ý bị anh ổn định không cựa quậy được, song môi bị nên hé mở, để mặc anh muốn làm những gì thì làm.Nước mắt ko kìm được rơi xuống, rơi vào hoàn cảnh nụ hôn của hai người, măn mẳn ươn ướt, ngấm vào tận trái tim đem về một cảm giác rất sệt biệt.Đây có lẽ rằng là mùi vị của tình yêu chăng?Cố Niệm đưa ra bị anh hôn cho nỗi lao động trí óc mơ màng, nước mắt từ từ ngưng chảy, cũng không phản kháng nữa. Cô tựa vào lòng anh bằng một bốn thế vô cùng thoải mái, song môi hé mở, bị anh hôn tới cả không thể nói chuyện, ko thể bất đồng quan điểm được…Một nụ hôn dài kết thúc, hai bạn đều thở dồn dập.Cố Niệm đưa ra vẫn mếu máo vài tiếng. Cô tựa vào lòng Hoắc Thiệu Hằng giống hệt như một đứa bé phải chịu tấm tức rúc vào lòng ba người mẹ tìm kiếm sự ấm áp.Nhưng nếu người này là ngành ngọn nỗi ấm ức của cô thì sao cô hoàn toàn có thể như vậy chứ?Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ lên sống lưng cô, rước khăn giấy trên bàn vệ sinh mặt đến cô. Anh cúi đầu cọ đầu mũi bản thân lên đầu mũi cô, nhỏ dại nhẹ nói: “… Còn giận anh à?”Cố Niệm đưa ra “hừ” một tiếng, vùi nguồn vào lòng anh, bã nói: “Anh đừng cho rằng hôn một chút, ôm một chút thì chuyện này đã qua đi. Em nói mang lại anh biết, lần sau không dễ dàng như vậy đâu…”“Ồ, vậy còn phải làm cái gi nữa?” Hoắc Thiệu Hằng yên tâm nói, 1 tay của anh ban đầu không nghiêm túc.Cố Niệm chi kêu lên một tiếng rồi cố gắng bàn tay anh lại, giận dữ nói: “Ý em chưa phải như vậy! Làm… làm… cũng không được!”“Làm… làm… làm những gì thế?” Hoắc Thiệu Hằng rứa tay cô ko buông, “Còn phải làm những gì nữa, em cứ câu hỏi sai bảo đi, anh nhất mực sẽ nghe theo lệnh.”“Anh đừng tất cả mơ!” nạm Niệm chi ra sức vùng vẫy.Hoắc Thiệu Hằng rút tay về với vẻ luyến tiếc, ôm chặt cô nói: “Vậy em đừng cọ qua rửa lại trên chân anh nữa, cẩn thận lau súng cướp cò bây giờ.”“Hoắc thiếu, kĩ năng tự kiềm chế của anh ý đâu rồi? Anh như thế này thì làm thế nào chấp hành trọng trách được?” tài năng cười nhạo đả kích của cố Niệm Chi ban đầu online.Hoắc Thiệu Hằng giúp cô vuốt lại mẫu váy đã trở nên nhàu rồi tựa sống lưng vào ghế sofa, chống tay lên cằm, nheo mắt nhìn cô, bàn tay sót lại vuốt ve song môi khá sưng của cầm cố Niệm Chi, mỉm cười cợt nói: “Cũng may là anh ko phải cạnh tranh với em đấy… nếu như như địch thủ phái Niệm bỏ ra của bọn họ ra, anh chỉ đành ngoan ngoãn đầu hàng thôi.”“Hả? thiệt sao? Em lợi hại do đó ư?” Trong nhoáng chốc núm Niệm bỏ ra bị lời nói này dỗ dành đến nỗi không biệt lập được Đông tây nam Bắc nữa rồi.Ở bên Hoắc Thiệu Hằng lâu như vậy, lời nói này hoàn toàn có thể nằm trong top cha của “Tuyển tập phần nhiều lời mặt đường mật của Hoắc thiếu” đấy…